NHƯỢC THỦY

Nothing to say

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ – LOẠN THẾ PHỒN HOA – Chương 194 (Chính văn)

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ – LOẠN THẾ PHỒN HOA

AUTHOR: THƯƠNG HẢI DI MẶC

TRANS: QUICK TRANS TAO

EDITOR: CHIEKOKAZE

 

QUYỂN THỨ VIII – CHƯƠNG 194

 

Thích Vô Ưu được Trương Tẫn Nhai mời đến tiểu lâu.

Lúc được mời, Thích Vô Ưu rất bất ngờ, không biết Vô Song công tử mời mình đến có việc gì.

Hiện tại, Thích Vô Ưu đang là Thừa tướng Đại Khuynh, quyền khuynh thiên hạ, thế đỉnh nhân thần. Hắn lại còn là chí giao hảo hữu của Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ nữa.

Bước vào tiểu viện của Tiếu Khuynh Vũ, cảm giác đầu tiên mang lại cho khách nhân là – tĩnh lặng. Hoàn toàn không có chút nào tiếng người cười nói huyên náo ồn ào, thi thoảng lơ đãng tiếng chim thánh thót, hoặc tiếng chân người sột soạt trên nền tuyết lạnh, quấy rầy một chút sự an tĩnh lặng yên của nơi này. Cõi lòng vốn trăm mối lo nghĩ ngổn ngang bỗng bất tri bất giác trở nên lắng đọng, bình ổn trở lại.

Thích  Vô Ưu đẩy cửa tiểu lâu bước vào, đưa mắt nhìn quanh, liền thấy Tiếu Khuynh Vũ đang ngồi ở đầu giường soạn thảo ghi chép. Trên chiếc thư án bằng gỗ đàn đen bóng, không biết cơ man nào là giấy, từng cuộn, từng chồng giấy xếp lớp dày đặc.

Thần thái của y điềm nhiên bình thản, thanh quý tuyệt luân.

Sắc diện tái đi vì bệnh nhược, song dung nhan vẫn thanh nhã tuấn tú, giữa đôi chân mày phết nhẹ nhàng một điểm chu sa, phảng phất thu trọn hết thảy tao nhã phong hoa, nét đẹp diễm lệ mà cứng cỏi vẫn như xưa, không hề thay đổi.

Trong một thoáng chốc, Thích Vô Ưu chẳng biết nên nói gì.

Thích Vô Ưu không thể không thừa nhận rằng, trên thế gian này, có một số người tự bẩm sinh đã sở hữu một loại khí chất cao quý, không vấy bẩn bởi bất kỳ sự nhục mạ hèn hạ thấp kém nào.

Nhưng người như vậy, dù trong hoàn cảnh quẫn bách đến cùng cực chăng nữa, vẫn có thể giữ vững khí độ cùng phong thái của bản thân, ngay cả bóng ma chết chóc cũng không cách gì ảnh hưởng, đừng nói đến tước đoạt đi.

Tiếu Khuynh Vũ trước mặt kia, không nghi ngờ gì, chính là một người như vậy.

Tiếu Khuynh Vũ nhận ra sự có mặt của hắn, liền nhẹ nhàng gác bút: “Thích quân sư đến rồi.”

Thích Vô Ưu mấp máy môi: “Công tử…”

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười, lập tức kinh động lục phủ ngũ tạng! Trên tuyết y trắng muốt xuất hiện lốm đốm những đóa hồng mai tuyệt diễm, ám ảnh mắt nhìn, dậy sóng tâm can.

“Công tử!” Thích Vô Ưu hốt hoảng biến sắc.

“Không sao đâu.” Tiếu Khuynh Vũ chỉ lặng lẽ xua tay.

Thích Vô Ưu nhìn trân trối gương mặt tái nhợt của Tiếu Khuynh Vũ hồi lâu, thương cảm ngập lòng: “Công tử, Vô Ưu đã hỏi ngự y, Bích Lạc Hoàng Tuyền là chất độc không thể giải được, càng ngày độc sẽ càng ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, càng lúc càng đau đớn không thể chịu nổi. Công tử, người hà tất phải khổ sở như vậy?”

Hắn cùng với Tiếu Khuynh Vũ đều là kẻ trí lừng danh thiên hạ. Những người như họ, hết thảy đều sẽ lựa chọn biện pháp hữu hiệu nhất, toàn vẹn nhất để giải quyết sự tình – Bao gồm cả, cái chết!!

Sẽ không, kéo dài một sự sống mà sống không bằng chết…

Hắn không hiểu,

Người tuyệt đỉnh thông minh như Tiếu Khuynh Vũ, vì sao lại lựa chọn như vậy!?!

Tiếu Khuynh Vũ giật mình, đôi mi cong như nét vẽ thoáng hiện ra cảm xúc phức tạp.

Y biết rõ, nhanh chóng chết đi mới chính là lựa chọn sáng suốt nhất.

Nhưng mà… Tiếu Khuynh Vũ nhẹ rủ xuống rèm mi – Chết rồi, cũng có nghĩa là vĩnh viễn không được nhìn thấy hắn nữa.

“Là vì Bệ hạ ư?” Thích Vô Ưu khóe mắt đỏ hoe, chăm chăm nhìn Tiếu Khuynh Vũ không chớp, “Công tử, người còn muốn hành hạ bản thân mình đến bao giờ?”

“Được ngày nào hay ngày đó.” Tiếu Khuynh Vũ khép mi mắt, ngữ điệu thản nhiên, chậm rãi, “Vô Ưu, ta có lỗi với các ngươi.”

Thích Vô Ưu nặng nề quỵ sụp xuống, khóc không thành tiếng!

“Công tử không có lỗi gì với Đại Khuynh, là Đại Khuynh mới có lỗi với công tử!!”

Tuyệt thế nam tử này, vốn phải trở thành chủ nhân thiên hạ…

Tiếu Khuynh Vũ gật nhẹ đầu: “Vô Ưu, ta thỉnh cầu ngươi một việc.”

Thích Vô Ưu cắn răng: “Chỉ cần Vô Ưu có khả năng làm được, xin tùy ý công tử sai khiến!”

Thật lâu, thật lâu sau, vẫn chưa nghe Tiếu Khuynh Vũ nói gì.

Thích Vô Ưu có chút ngập ngừng, dạm hỏi: “Công tử?”

Tiếu Khuynh Vũ hoảng hốt bừng tỉnh.

Hồi lâu sau, y mới chậm chạp rút từ trong ngực ra một dải khăn màu đỏ rực.

Hồng cân rực rỡ thắm sắc ngày xưa giờ ít nhiều đã bạc, trên đó vẫn còn lốm đốm vệt máu đã khô. Vật này, đã từng theo Phương Quân Càn một tấc không rời, cùng hắn vào sinh ra tử, hắn cũng từng nói, chỉ mang hồng cân này trao tặng cho người duy nhất hắn thừa nhận, người mà hắn nguyện lòng cùng nắm tay đi trọn cuộc đời.

Về sau, hắn đã mang hồng cân ấy tặng cho Tiếu Khuynh Vũ.

Nước chảy ba nghìn dòng, ta uống chỉ một gáo mà thôi.

Từ đó về sau, Phương Quân Càn không còn mang theo hồng cân ấy bên người nữa.

Bởi vì đã thừa nhận rằng,

Y là duy nhất.

Dẫu thế gian bách mị thiên hồng, dẫu thiên hạ trăm phương nghìn lối, cũng chỉ duy nhất huynh… là mọi tình cảm của ta…

Những ngón tay lành lạnh tái nhợt của Tiếu Khuynh Vũ dịu dàng vuốt ve dải lụa đỏ rực ấy.

Bao nhiêu thâm tình, bao nhiêu sâu nặng.

Bàn tay man mê, một lần, rồi lại một lần vuốt nhẹ tấm khăn, chảy dài theo thân người tựa dòng dung nham cháy bỏng.

Dải hồng cân màu đỏ, màu lửa, màu máu,

Duy nhất trên đời.

“Sau khi ta chết, hóa cốt thành tro cùng với dải hồng cân này, sau đó để ta an nghỉ dưới gốc đào trên Tụ Thủ Nhai…”

“Vậy còn Bệ hạ?” Thích Vô Ưu buột miệng, hắn ngờ rằng, một khi Tiếu Khuynh Vũ ra đi, Phương Quân Càn cũng sẽ lập tức bỏ hết tất cả cùng y ra đi.

Kỳ thực, không cần đến sự nghi ngờ của hắn, hết thảy mọi người đều có cùng suy nghĩ đó.

Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc một lúc. Sau đó, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ nhắn điêu khắc tinh xảo.

Thanh âm lãng đãng mơ hồ, tựa như từ đâu đó trong không trung thoảng đến.

“Trong bình này, chứa một thứ thuốc gọi là ‘Quá khách’, nó có khả năng xóa bỏ ký ức của một người đối với người mà hắn yêu thương sâu nặng nhất. Sau khi ta đi, ngươi hãy cho hắn uống…”

Tay Thích Vô Ưu run lên bần bật…

“Đại Khuynh không thể không có hắn. Quốc gia căn cơ chưa ổn, Hoàng đế mà chết đi, thiên hạ chắc chắn đại loạn.”

“Nếu là vậy, ta chết cũng không yên lòng.”

“Sau khi hắn uống thuốc này rồi, hãy đem hết thảy dấu vết cũng như ghi chép về ta trong sách sử xóa sạch đi.”

“Làm cho hắn… quên ta đi…”

Quên ta đi…

Quên ta đi…

Quên ta đi…

Từng câu, từng chữ của Tiếu Khuynh Vũ tất cả đều bình thản, nhẹ như gió thoảng, nhẹ đến nỗi Thích Vô Ưu có cảm tưởng bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn, tan đi như không có gì, Tiếu Khuynh Vũ bất cứ lúc nào cũng có thể vứt đi chiếc bình trong tay, tự nhủ rằng mình đã thiếu kềm chế, thiếu kiên nhẫn mà làm vậy. Nhưng mà, chiếc bình sứ trong tay Tiếu Khuynh Vũ từ đầu đến cuối vẫn bị nắm rất chặt, không chút run rẩy.

Chẳng biết nên vui vẻ hứng khởi khi kết giao được với một bằng hữu thông minh cơ trí, tỉnh táo đến thản nhiên như thế, hay là nên đau lòng vì hảo hữu của mình lại có thể tỉnh táo đến thản nhiên mà đối xử với người như thế.

Tỉnh táo,

Chỉ hai chữ thôi, lúc này lại khiến cho Thích Vô Ưu cảm giác một sự lạnh lẽo lạ thường, tàn khốc dị thường,

Thực tương xứng với hai chữ khác,

Vô tình.

Thích Vô Ưu không nói, chỉ lặng lẽ dùng tay áo chậm chạp lau đi dòng lệ chảy dài, một hồi sau hô hấp mới tạm trở về bình thường. Đưa tay nhận chiếc bình, khóe môi run run như muốn nói thêm điều gì đó, song Tiếu Khuynh Vũ đã thản nhiên xua tay, ra dấu kết thúc đối thoại.

Nhìn theo bóng dáng Thích Vô Ưu quay lưng rời đi, Tiếu Khuynh Vũ lập tức như bị rút đến cạn kiệt sức lực toàn thân, chậm chạp buông mình xuống giường.

Từ nay về sau, giữa y và hắn sẽ chỉ còn là khách qua đường, đi lướt qua nhau…

Thế giới của hắn sau này, cuộc sống của hắn sau này, sẽ không còn sự tồn tại của y nữa…

Đợi y đi rồi, Phương Quân Càn sẽ trở lại với hồng trần hoa lệ, quân lâm thiên hạ, thê thiếp hàng đàn, con cháu vô số, đến một lúc nào đó phúc thọ viên mãn, sẽ yên lành thanh thản bước sang thế giới bên kia.

Có lẽ như vậy,

Là tốt nhất…

Dè dặt từng bước, xốc lại trang phục gọn gàng, Thích Vô Ưu bước ra cửa lớn của tiểu lâu, trong sân, tuyết rơi nặng hạt. Tuyết xốp giăng giăng khắp lối, kêu sột soạt dưới đế giày hắn.

Phương Quân Càn đứng lặng dưới tán cây trong sân, trên vai hắn, tuyết đóng thành lớp.

Hắn không buồn đưa tay lên phủi xuống, chỉ nhìn Thích Vô Ưu chậm rãi đến gần, sượt qua vai mà đi.

 
 
 
 

———————————-

Sắp rồi, sắp rồi đó~~~ *đau lòng* *khóc* TT____________TT

 

 

 

32 responses to “KHUYNH TẪN THIÊN HẠ – LOẠN THẾ PHỒN HOA – Chương 194 (Chính văn)

  1. Như Hoa Lộng Nguyệt 14/09/2012 lúc 00:52

    chang con gi de thot nen loi` nua~.
    Chi co nuoc mat lang dai` thoi T_T

  2. Ukjyakzuchi 14/09/2012 lúc 01:36

    “Được ngày nào hay ngày đó.” Tiếu Khuynh Vũ khép mi mắt, ngữ điệu thản nhiên, chậm rãi
    Quả thật đọc xong câu này, không còn cầm được nước mắt nữa rồi T_T.
    =.=! Sắp rồi, cái ngày 2 anh tạm chia ly…

  3. Huong Giang 14/09/2012 lúc 01:44

    cảm ơn tỷ nhiều lắm! Chương này đau quá! Khuynh Vũ ơi là Khuynh Vũ, chuyện gì cũng có thể lo chu đáo mà bản thân mình thì lại…

  4. Ran 14/09/2012 lúc 04:34

    *Ôm tim*
    Lết vào rồi lại lết ra :((
    *khóc lóc vật vã*
    Đã đoán được rồi mình sẽ thế này đây khi chấp nhận yêu Phương-Vô mà =((

  5. Cửu muội 14/09/2012 lúc 05:54

    Một chữ tình của bậc đế vương, so với người thường còn hơn nhiều lắm… Khổ sở hơn, khó khăn hơn, vướng bận hơn… Nhưng cũng sâu sắc, cũng chết đi sống lại. Tình, cũng chỉ đến thế mà thôi!

  6. Vy Vy 14/09/2012 lúc 08:06

    *vật vã* Khuynh Vũ anh sao phải khổ vậy chứ, chữ tình sao mà cay đắng quá đi, vì người ấy mà huynh nhận hết mọi tổn thương về mình sao =((((((

  7. arendroland 14/09/2012 lúc 10:38

    oày, chi tiết cuối chương có nghĩa là bạn Càn đã nghe lén thấy hết tất cả rồi phải ko, cho nên bạn ý sẽ không uống thuốc, sẽ không quên Khuynh Vũ đúng không ?

  8. Tieuhaha 14/09/2012 lúc 13:19

    Chết rồi, cũng có nghĩa là vĩnh viễn không được nhìn thấy hắn nữa. Quá khứ như một đoạn phim tua nhanh, từng hình ảnh vô tình lướt qua trước mắt, bất giác giơ tay….. mọi thứ trở nên trắng xóa, cứ như thế, như thế, chẳng thể suy nghĩ………không biết sẽ thế nào

  9. Lin Lee 14/09/2012 lúc 17:52

    Có thể quên được sao, đồ ngốc!

  10. Trúc Quân 14/09/2012 lúc 21:42

    đau vì tình…âu cũng là 1 thứ hạnh phúc…???

  11. chickading 14/09/2012 lúc 22:40

    hoặc là Càn ca sẽ uống thuốc,hoặc…sẽ giả vờ quên Vũ ca để hắn được ra đi trong bình yên
    hmmm…Vấn thế gian tình thị hà vật???

  12. Jinny 14/09/2012 lúc 23:17

    Càn ca ko uốg đâu, Thích quân sư chăc sẽ ko đâu nỡ đối xử như vậy với 2 ng đâu

  13. Tiểu Triệt 15/09/2012 lúc 01:12

    Càn ca nhất định ko uống đâu, mà dù có uống thì Càn ca sẽ vẫn nhớ công tử, nhất định sẽ ko quên đâu

  14. Tiếu Tử Kỳ 15/09/2012 lúc 14:07

    công tử thật đáng thương nói ra hai chữ quên ta mà lòng đau như cắt, hu hu, công tử của tôi

  15. hoahoasongtien 15/09/2012 lúc 16:15

    càng đọc nước mắt càng rơi không thể kiểm soát được tâm trạng đang đeo mấy chục tảng đá lớn. dùng đau đớn của bản thân đổi lại một thời gian ngắn được nhìn thấy người mà trong lòng khắc sâu tâm tưởng thử hỏi trên đời được mấy ai. Haizzzzzzzzz đau lòng quá chỉ là người qua đường giáp mà ta đa đau thế này vậy còn người trong cuộc kia kết lại thì đã phải chịu bao nhiu khổ sở đây ah. hic hic tim nhói tim nhói

  16. kimjeje93 15/09/2012 lúc 22:48

    Đoán được nhưng vẫn vật vã. Mặc dù em thích ngược cơ mà để Vũ ca đau thế này em chính là vẫn chịu không nổi. * cắn khăn, lăn lộn *

  17. basara 16/09/2012 lúc 18:20

    *Đau…* vô cùng!

  18. liandoya 17/09/2012 lúc 16:34

    cổ họng của ta ~ Đau quá !

  19. Lys 17/09/2012 lúc 18:46

    Oi. Ta dau tim wa, trai tim yeu duoi cua ta. Oa oa oa

  20. nguyenthanh 18/09/2012 lúc 09:18

    Đau quá!

  21. bebe 19/09/2012 lúc 21:24

    với ta theo một nghĩa nào đó, kết thúc của khuynh tẫn vẫn là một cái kết có hậu, có hậu vì hai con người ấy đã yêu nhau đến tận cùng, bên nhau đến tận cùng… nhưng khi đọc những chương như thế này vẫn không thể cầm được nước mắt… cho dù có thật sự uống thứ thuốc vong tình kia cũng làm sao có thể quên, làm sao có thể chặt đứt một đoạn nhân duyên như thế….

  22. Ginny 21/09/2012 lúc 20:07

    Càn ca chắc sẽ không uống. Thế mới có chuyện đau lòng tụ thủ thiên nhai 16 năm ròng! Lúc đầu cũng nghĩ là Càn ca sẽ chết theo công tử. Nhưng Càn ca lại yêu công tử đến độ vượt trên nỗi đau của mình. Con người này, tình cảm này…hỏi thế gian mấy ai có thể làm được?
    Mấy tình yêu tuổi trẻ thời nay thì miễn bình loạn >”<

  23. Jinah 22/09/2012 lúc 13:57

    Chie tỷ ak khi nào có bản hoàn cho em xin với email em là Who_am_I_boy_or_girl_9x@yahoo.com cảm tạ tỷ thời gian qua cho dù mỏi mệt cũng không bỏ KTTH tỷ tỷ ak cố lên nha

  24. callmesex 22/09/2012 lúc 21:01

    *Khóc ngất đi*
    *Bật dậy rồi tiếp tục khóc đến ngất đi*
    Chie nàng ơi…Tks nàng đã hết lòng edit bộ KTTH này…Sau khi edit xong *Nức nở* nàng mail cho ta wa gmail novafox91@gmail.com có được không?! Ta phải in thành cuốn để ôm ngủ cho thỏa lòng…

  25. Daochi1008 26/09/2012 lúc 20:06

    “Sau khi hắn uống thuốc này rồi, hãy đem hết thảy dấu vết cũng như ghi chép về ta trong sách sử xóa sạch đi.”

    “Làm cho hắn… quên ta đi…”
    “hay là nên đau lòng vì hảo hữu của mình lại có thể tỉnh táo đến thản nhiên mà đối xử với người như thế.”

    Tỉnh táo – Vo tinh
    Minh nghi cau do co nghia la ” nên đau lòng vì hảo hữu của mình lại có thể tỉnh táo đến thản nhiên mà đối xử với chinh ban than minh như thế.” _ Khuynh Vu la vo tinh voi chinh minh ma thoi .

    Thế giới của hắn sau này, cuộc sống của hắn sau này, sẽ không còn sự tồn tại của y nữa…Huhuhu Khuynh Vu nhu the – vi Quan Can nhu the va Quan Can cung vi Khuynh Vu ma chon cho minh chuoi ngay song khong bang chet ” Nhung doi voi hai nguoi – tat ca vi nguoi minh yeu do chinh la hanh phuc “.
    Dau long qua , huhuhu .
    Cam on Chie nhieu lam .

  26. -•Huyền Phong Bạc Băng- Sắc Nữ-ing~~ 27/09/2012 lúc 22:54

    * dua tay bup. mieng * . lai khoc roi` k biet doc den’canh CT ra id thy` ntn nua~ , chua biet dc…

  27. sapphirengan 20/10/2012 lúc 16:53

    Đau, đau đến xé lòng, mọi thứ chung quanh như mờ đi mất ruj, có cáj j đó măn mặn, là nc mắt, 1 giọt đã rơi ruj. Ngóng chương mới của ss *cuối đầu*

  28. Lê Hữu Nhật Tâm 05/12/2012 lúc 19:23

    nếu không làm như thế ko là vô song công tử 🙂 nếu nghe theo thì ko là phương quân càn 🙂 2 người quá hiểu nhau rồi 🙂 1 ng vì người kia tổn thương chính mình,1 ng lại vì ng còn lại mắt điếc tai ngơ dày vò bản thân 🙂

  29. nhuquynh157 05/03/2017 lúc 14:33

    Bây h cx đủ đau lắm rồi

Gửi phản hồi cho Lin Lee Hủy trả lời